Sáng Hoa vừa về nhà mẹ đẻ, thì tối 9 giờ mẹ chồng bất ngờ gọi điện cho cô. "Con về nhà ngay nhé, mẹ có việc muốn nhờ". Sau đó bà cúp máy luôn, không để Hoa hỏi gì thêm.
"Con ơi, con không nghĩ đến mẹ hay sao? Mẹ đã già từng này tuổi rồi, mong mỏi duy nhất của mẹ là có cháu ẵm bồng. Con xem, con là đứa con duy nhất của mẹ, thế này mẹ chất không nhắm mắt được đâu…", tình cờ nghe lén mẹ chồng nghẹn ngào nói với chồng cô, Hoa cắn chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt chực rơi. Cô và chồng cưới nhau đã 4 năm nay vẫn chưa có con, dù tìm đủ cách chạy chữa, mà nguyên do là từ cô.
Hoa hiểu tâm trạng và suy nghĩ của mẹ chồng, cô chẳng trách gì bà cả. Mong ước của bà là hoàn toàn chính đáng. Thực ra, đã trên 1 lần Hoa đề nghị với chồng chia tay trong hòa bình, nhưng anh không chịu. Anh bảo, anh sẽ cùng cô đi đến cùng. Không còn cách nào khác có thể nhận con nuôi cơ mà. Hoa cảm động lắm, nhưng nghe những lời hôm nay của mẹ chồng, lòng cô lại dao động. Cô có nên cứ thế mặc sức tận hưởng tình cảm chân thành từ anh, trong khi mẹ chồng cô phải đau khổ, héo mòn hay không?
Cuối tuần, Hoa về nhà mẹ đẻ thăm nhà. Một phần cô cũng muốn tham khảo ý kiến của mẹ về vấn đề này. Cô và anh ly hôn, anh có thể đau khổ một thời gian, song mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Anh sẽ cưới người khác, có những đứa con xinh xắn, anh nhất định nguôi ngoai nỗi nhớ về cô nhanh chóng. Ngược lại, khiếm khuyết không thể sinh con của cô sẽ là nỗi ám ảnh và nguyên nhân gây đau khổ cho anh lẫn mẹ anh, thậm chí là tới hết đời.
Sáng Hoa vừa về nhà mẹ đẻ, thì tối 9 giờ mẹ chồng bất ngờ gọi điện cho cô. "Con về nhà ngay nhé, mẹ có việc muốn nhờ". Sau đó bà cúp máy luôn, không để Hoa hỏi gì thêm. Hoa lòng đầy thắc mắc, nhưng mẹ chồng đã nói vậy, cô vẫn lao xe máy hơn 20 cây số về nhà ngay lập tức trong đêm tối.
Về đến nhà, trong nhà tối om không có chiếc đèn nào bật sáng, nhưng cửa nhà lại không khóa. Hoa khẽ đẩy cửa ra, định lần tay bật điện, nhưng mẹ chồng bỗng xuất hiện khiến Hoa giật mình kinh hãi. "Con đi khẽ thôi, về phòng ngủ xem tình hình bên trong đó chồng con thế nào đi, nhớ là nhìn xong rồi ra đây ngay nhé, đừng lên tiếng gì hết, mẹ sẽ nói chuyện rõ ràng với con sau".
Hoa lòng tràn đầy dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn theo lời mẹ chồng tiến đến phòng ngủ của vợ chồng cô. Cửa lại không khóa. Cô giơ tay chạm vào nắm đấm cửa, thì một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nghe được những âm thanh từ trong đó vọng lại. Hoa run lẩy bẩy, lấy hết sức bình sinh mở hé cửa ra. Một đôi nam nữ đang trần truồng quấn lấy nhau. Mà người đàn ông lại chính là chồng cô, ngay trên chiếc giường tân hôn của vợ chồng cô!
Cô như hóa đá, không biết phản ứng thế nào nữa. Chân cô như bị đóng đinh xuống sàn nhà. Mắt cô nhìn không chớp vào cảnh tượng nóng bỏng trước mắt, dù nó có đang đâm vào tim cô từng nhát từng nhát đau đớn tột cùng. Cuối cùng, dùng nốt chút sức lực còn lại, Hoa mới có thể quay người bước nhanh khỏi "hiện trường". Ra phòng khách, nhìn thấy mẹ chồng, cô câm lặng ngồi xuống nghe xem bà muốn nói gì, trong khi đầu óc vẫn ngập tràn hình ảnh đáng sợ vừa nãy. Cô không khóc được nữa, có lẽ vì quá đau, đau đến chết lặng, tê liệt cảm giác mất rồi.
"Chuyện tối nay là mẹ sắp xếp, chứ chồng con nó đang say rượu, có khi nó tưởng con bé ấy là con cũng nên. Đừng trách mẹ, bần cùng mẹ mới phải làm thế này. Mẹ biết, con đã muốn giải thoát cho chồng, song con trai mẹ tình nghĩa sâu đậm quá nên con lại mềm lòng. Nếu chưa có chuyện tối nay, con tận mắt chứng kiến chồng mình và người phụ nữ khác, hẳn con sẽ còn dùng dằng biết bao giờ mới dứt áo ra đi được. Thôi thì con cứ coi như việc này mẹ làm là để tốt cho tất cả mọi người, con có thể hạ được quyết tâm li hôn, mà chồng con nó cũng có cơ hội sớm tìm hạnh phúc khác, đồng thời mẹ sẽ thỏa tâm nguyện cuối đời…", mẹ chồng Hoa chậm rãi nói.
Hoa lặng lẽ gật đầu. Mẹ chồng Hoa nói chẳng sai điều gì. Chấm dứt sớm, càng bớt đau khổ cho cả 3 người. Thực ra bà vừa giúp cô đấy chứ, nếu không mỗi khi anh năn nỉ, níu kéo, cô lại lập tức yếu lòng không thể rời xa anh được. Nếu không cô sẽ còn tham lam tình cảm ấm áp, chân thành từ anh, mà vô tình tước đi quyền được có đứa con máu mủ của anh, để mẹ anh phải sầu não tuổi già. Phải, đúng thế, cô nên nghĩ như thế, cô cần thông cảm cho hành động của bà. Nhưng sao trái tim cô lại như bị vỡ tan thành nghìn mảnh thế này…
Theo Helin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét